Đề bài: Phân tích nhân vật quản ngục trong tác phẩm Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân.
Trong hoàn cảnh trại giam, con người sống bằng sự tàn ác, bằng sự dối trá, bằng sự dịu dàng và bằng sự tôn trọng con người của người cai ngục này, một giọng hát trong trẻo xen kẽ giữa một bản nhạc và tiếng nhạc. tất cả hỗn loạn.
Nguyễn Tuân viết truyện Chữ người tử tù năm 1939, đăng trên tạp chí Tao Đàn, năm 1940 in trong tác phẩm Vang bóng một thời. Cuốn tiểu thuyết ngắn này có khoảng 2800 từ, xứng đáng là một trang hoa chân chính.
Bên cạnh Huấn Cao – người tử tù cho chữ, nhân vật quản ngục – người đi xin chữ cũng được Nguyễn Tuân miêu tả một cách độc đáo, ấn tượng.
Quan có ngoại hình ưa nhìn. Đầu có đốm xám, râu đã ngả màu. Khuôn mặt trầm tư, nhiều nếp nhăn, có đời sống nội tâm sâu sắc, trầm tư. Sau khi nhận được trát của Sơn Hưng Tuyên Đốc về việc nhận sáu tử tù, trong đó có Huấn Cao, thủ lĩnh quân phản loạn, có tài viết chữ rất nhanh và đẹp, khiến quan ngục phải suy nghĩ. . Hình ảnh viên quan ngục nửa đêm thức giấc khi tấm đầu bưng dầu, lúc đầu trầm tư, về khuya mặt chỉ còn là mặt ao xuân, điềm đạm, kín đáo và nhẹ nhàng. Lần đi tù sắp tới đã gây ra nhiều xáo trộn trong tâm trí viên quản ngục này. Anh là người từng trải, tính tình hiền lành khác hẳn với những kẻ sống bằng sự tàn ác, bằng lừa lọc trong chốn lao tù.
Cai ngục không phải là một vị thần hung dữ với bàn tay nhuốm máu. Ông cũng là một nhà Nho thông đọc thánh nghĩa, có nhiều đức độ. Kín đáo và thận trọng trong cử chỉ, ngôn ngữ. Cách tra vấn của Thư về người tử tù: “Tôi nghe Huấn Cao…”. Qua lời nhà thơ, ông nghĩ: có lẽ cái bát già này cũng là người tốt (…). Một người biết tôn trọng và cư xử, một người biết tiếc nuối, tôn trọng người tài, hẳn không phải là người xấu, người vô tâm. Viên quản ngục muốn đặc cách cho Huấn Cao, nhưng lại sợ nhà thơ tố cáo nên hết sức cảnh giác và thận trọng: để mai ta lại tra xét đầu óc ông ta xem thế nào.
Là một cai ngục có thể hét ra lửa, thuộc hạ của anh là những tên côn đồ “láu cá, lưu manh, lừa lọc” nhưng anh thì khác. Tính tình hòa nhã, tấm lòng nhân hậu, bao dung, biết quý trọng người, kính trọng người ngay. Khi ông vào ngục, quản ngục rất nể trọng, có con mắt tinh tường, có sự tôn kính kín đáo, thậm chí còn có con mắt đặc biệt dành cho Huấn Cao. Trước thái độ hách dịch, hách dịch và tàn ác của viên quản ngục, ông chỉ nhẹ nhàng nhưng trịnh trọng nói: “Việc làm quan là có phép nước, xin chớ nhiều lời”.
Văn học lãng mạn trước chiến tranh thường sử dụng sự tương phản, đối lập để làm nổi bật nghịch lý của hoàn cảnh, bi kịch của số phận. Nguyễn Tuân cũng vậy, qua hình ảnh nhận ngục đã đối chiếu viên quản ngục với quản ngục, sự trong sạch với kẻ cặn bã, người lương thiện với kẻ cặn bã. Qua đó làm nổi bật tính cách tốt đẹp của viên quản ngục, như “âm thanh trong trẻo giữa một bản dương cầm hỗn độn, hỗn độn”.
Tất cả mọi thứ tốt và xấu được tiết lộ trong hành động. Nửa tháng người tử tù Huấn Cao sống trong ngục được quản giáo coi như vị khách đặc biệt. Trước mỗi bữa cơm tù, Huấn Cao được mời rượu nhắm; Đó là món quà mà quản giáo tặng tử tù để ấm bụng. Sự đối xử đặc biệt ấy đã thể hiện thái độ trọng tình, trọng nghĩa, trọng dân của viên quản ngục đối với Huấn Cao.
Xưa nay, kẻ sĩ dùng chữ kính để giao tiếp, biết mình, biết người trong mối quan hệ. Đến gần tử tù, người quản giáo chân thành nói: “…Nếu anh cần gì thêm cứ nói với tôi. Tôi sẽ cố gắng làm…”. Viên quản ngục bị tử tù đuổi ngay: “Ta chỉ muốn một điều, là ngươi đừng đặt chân vào đây”. Trước tình thế đó, người nắm quyền hành trong tay rất bình tĩnh, không nổi nóng trả thù, không giở trò tiểu nhân để thị uy. Viên quản giáo chỉ lịch sự rút lui sau khi nói: “Xin nhận”. Huấn Cao và các bạn tù vẫn được đối xử đặc biệt, đồ ăn thức uống cũng muộn hơn trước. Tại sao nhà tù lại hành xử như vậy? Vì địa vị của mình, ông chỉ coi mình là người kể chuyện và người tù, trong khi Huấn Cao là một anh hùng tài tử, đội trời đạp đất, nổi tiếng trong thiên hạ về tài viết văn. rất nhanh và rất đẹp. Bên cạnh đó, quản giáo vẫn mong chờ Huấn Cao nguôi giận để xin chữ. Nếu được Huấn Cao cho chữ, hẳn ông rất mãn nguyện. Nguyễn Tuân đã nêu bật nhiều phẩm chất của người quản ngục: điềm tĩnh, lễ độ, nhẫn nhịn. Người cai ngục lấy câu ngạn ngữ cổ để đối phó: “Thiếu kiên nhẫn không làm nên việc lớn”. Ngục không to vì uy quyền, nhưng đẹp ở nhân cách, ở phong thái của một nhà nho biết đọc sách thánh hiền.
Dung có tâm hồn trong sáng, cao thượng, biết trọng người tài, yêu cái đẹp. Dù chọn nhầm nghề nhưng bạn có nghĩ trên đời này còn có vị lãnh chúa nào có khát vọng cao cả như ông không? Mong muốn của anh thật cao quý và sang trọng. Ông ao ước một ngày nào đó được treo trong nhà mình đôi câu đối do chính Huấn Cao viết. Ông say mê và khao khát chữ Huấn Cao vuông vắn đẹp đẽ. Đối với ông quản giáo, được treo chữ ông Huấn Cao thì vinh dự gì, đó là của báu trên đời. Vì vậy, khi không lấy được thư, viên cai ngục sống trong một tâm trạng bi đát. Điều đau lòng của ông là ông có Huấn Cao trong tay, dưới quyền nhưng lại không dám đối diện với ông vì ông cảm thấy nhân cách của người tử tù quá xa vời với mình. sẽ được thực hiện; Nếu anh ta không lấy được lá thư, anh ta sẽ hối hận cả đời. Có thể nói, đó là một bi kịch cao cả được Nguyễn Tuân cảm nhận dưới góc độ văn hóa nghệ thuật.
Trước khi ra về, Huấn Cao thấu hiểu tấm lòng của viên quản ngục qua lời viên quan nói: “Ta cảm nhận được tấm lòng tài hoa có một không hai của các ngươi. Ta chưa từng biết một người như ông Quản ở đây mà lại có một thú vui cao cả như vậy. Hầu , Tôi đã mất một trái tim trên thế giới.” Chính nhân cách cao đẹp của viên quản ngục đã khiến Huấn Cao cảm động và kính trọng. Cảnh cho chữ diễn ra trong tử tù là cuộc gặp gỡ giữa khách anh hùng và kẻ tài hoa. Trước vẻ đẹp của thư pháp, quản ngục đã trở thành người tri âm, tri kỉ của người tử tù. Quản ngục khiêm tốn giữ lại những đồng tiền kẽm đã đánh dấu ô chữ và lắng nghe lời khuyên chân thành của người tử tù là hãy về quê để giữ đạo trong sạch, rồi mới nghĩ đến việc chơi chữ. Viên quản ngục cúi đầu chào người tù và nói trong nước mắt: “Tên ngu dốt này xin hãy cúi đầu”. Tất cả đã thể hiện vẻ đẹp tâm hồn của người quản ngục dưới ánh sáng của thư pháp và Thiện Lương.
Cảnh cho chữ thật cảm động. Nhân vật quản ngục là một trong những thành công của Nguyễn Tuân trong nghệ thuật miêu tả và xây dựng nhân vật về một phương diện nghệ thuật tài hoa hết sức độc đáo. Yêu cái đẹp với tấm lòng phân biệt chính là nhân cách và tâm hồn của viên quản ngục. Ngoại hình, ngôn ngữ, cảm xúc, cử chỉ, hành động của viên quản ngục được Nguyễn Tuân miêu tả bằng tất cả sự trau chuốt của một ngòi bút tài hoa, thể hiện một con người có tư cách tốt. đẹp: “tiên sinh, tiên bái mai hoa”—không lạy kẻ quyền thế, chỉ lạy hoa mai, trước cái đẹp ở đời.
Có thể nói, nhân vật quản ngục là một con người tài hoa, một con người thức thời, một con người vang vọng trong Vang bóng một thời của Nguyễn Tuân.
Xem thêm các bài văn mẫu về phân tích và lập dàn ý tác phẩm lớp 11:
Giới thiệu về kênh Youtube
chu-ngoi-tu-tu.jsp
Các bộ đề lớp 11 khác
Bạn thấy bài viết Bài văn Phân tích viên quản ngục trong Chữ người tử tù cực hay – Ngữ văn lớp 11 có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Bài văn Phân tích viên quản ngục trong Chữ người tử tù cực hay – Ngữ văn lớp 11 bên dưới để Blog Giới Trẻ có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho các bạn nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website: gioitre.biz của Blog Giới Trẻ
Nhớ để nguồn bài viết này: Bài văn Phân tích viên quản ngục trong Chữ người tử tù cực hay – Ngữ văn lớp 11 của website gioitre.biz
Chuyên mục: Văn Học