Đề bài: Cảm nhận của em về bài “Thương tiếc nhà văn Nguyên Hồng” của Nguyễn Đăng Mạnh.
Ngay sau khi tác giả của “Những ngày thơ ấu”, “Bỉ vỏ”… qua đời, Nguyễn Đăng Mạnh đã viết bài “Thương tiếc nhà văn Nguyên Hồng” đăng trên báo Nhân Dân, số 10189, ra ngày 16-5-1982.
Có người cho rằng bài viết của Nguyễn Đăng Mạnh là điếu văn cho một nhà văn lớn của văn học Việt Nam vừa qua đời.
Tác giả không nói về tiền sử mà chỉ nói về văn chương, con người và vị trí của Nguyên Hồng trong lịch sử văn học nước nhà.
Phần đầu, Nguyễn Đăng Mạnh nói về giá trị hiện thực và tinh thần nhân đạo trong tác phẩm của Nguyên Hồng. Lời đánh giá vừa sâu sắc vừa chân thành: “Văn Nguyên Hồng luôn lấp lánh sức sống. Đường nét chi tiết xôn xao xao xuyến. Một nhà văn bám đời, quấn người”. . Trái tim Nguyên Hồng ấm áp lắm, bao giờ ông cũng đặt “trái tim” nóng hổi của mình lên trang giấy. Tác giả nhắc lại cái chết đau thương của người phụ nữ nông dân Cơ đốc được nhắc đến trong truyện ngắn Hồn, tác phẩm đầu tay của Nguyên Hồng đăng trên Tiểu thuyết thứ bảy năm 1936 để chỉ rõ: Nguyên Hồng vào nghề văn là “để nói lên nỗi đau khổ và bất công vô tận của người nghèo, người có thu nhập thấp trong xã hội cũ, nhất là phụ nữ lao động”. Từ nước Bỉ những ngày thơ ấu, từ Quán Nại đến cửa biển…, hình ảnh người phụ nữ bị oan ức, đau khổ đeo đuổi ám ảnh ngòi bút của ông.
Chủ nghĩa nhân đạo thấm đẫm trong trang văn của Nguyên Hồng là “một chủ nghĩa nhân đạo mãnh liệt”, có lẽ vì thế mà ông “cứ trút mọi tai họa lên đầu nhân vật của mình”. Là một nhà văn xuất thân trong hoàn cảnh nghèo khổ, ông dành tất cả tình yêu thương và niềm tin mãnh liệt vào “gốc lành” bền vững của nhân dân lao động. Nguyễn Đăng Mạnh hiểu Nguyên Hồng và dành cho nhà văn Ngô Cầm và những người con của “thầy” những lời tốt đẹp nhất: “từ vực thẳm tối tăm năm xưa, từ đống bùn rác ngập ngụa trong xã hội cũ, Tam Bình và Mẹ Lã trong tiểu thuyết Nguyên Hồng vẫn giữ bản chất trong sáng, nhân hậu mà vươn lên, như mầm nhựa vươn mình, xuyên qua lớp bùn dày đặc để trồi lên “Hái ra ngoài để đón lấy ánh sáng mặt trời”.
Thật thú vị khi nghe tác giả so sánh Gorki với Nguyên Hồng. Hai nhà văn của hai dân tộc Nga và Việt “khác nhau về tầm vóc”, nhưng lại có những nét tương đồng. Họ đều “lăn lộn” với những con người “dưới đáy” xã hội cũ, viết bằng trái tim tha thiết yêu thương, tin người, sớm giác ngộ lý tưởng cộng sản. Cả hai đều viết thể loại văn, viết rất hay, rất cảm động về giai cấp du côn, xây dựng hình ảnh người mẹ rất đẹp. Họ đều có tài viết về công nhân, người lao động… Đặc biệt “họ là những cây bút đi đầu trong việc ca ngợi lao động, phát hiện trong lao động một đối tượng thẩm mĩ đích thực”. Phải có “con mắt tinh tường” và phải có “tri âm tri âm” tác giả mới viết và so sánh tinh tế như vậy.
Văn Nguyên Hồng đầy lãng mạn, “đầy cảm xúc, đầy chất thơ”. Không phải thơ từ mây, gió, trăng, hoa mà thơ được “làm ra”, “được rèn bằng bụi than từ nhà máy, bến tàu, đá, đồi khô, cỏ cháy, lẫn với chất mồ”. mùi mặn nồng của người lao động”.
Con người Nguyên Hồng, nhà văn Nguyên Hồng là “một tấm gương rất đẹp về sự gắn bó mật thiết giữa nghệ thuật và tác phẩm”, sinh ra từ mỗi trường lớp lao động, rèn giũa mình thành phẩm chất của người lao động, vì nhân dân. miệt mài viết và viết không ngừng, không ngừng, cho đến hơi thở cuối cùng.” Lời nhận xét vừa sâu sắc, vừa tâm đắc.
Nguyễn Đăng Mạnh lặp lại lời khen ngợi của Nguyễn Tuân về tài miêu tả mặt trời của Nguyên Hồng, rồi ông nhận xét: “một thứ nắng nơi cửa biển, phấp phới lao xao”; “một thứ nắng có sức sống, có hồn,… như hò reo, hát hòa vào nhịp điệu tưng bừng của thành phố Hải Phòng rực rỡ sắc hoa phượng”. Tâm hồn Nguyên Hồng “đầy ánh sáng, chan chứa nắng”; “cảnh nào ông cũng miêu tả tươi tốt, màu mỡ, màu mỡ, tràn đầy sức sống”… Tác giả kể lại giây phút “chết hơi” của ông lão tội nghiệp trong bệnh viện như một điều may mắn, rồi trích dẫn câu nói. Văn của Nguyên Hồng: “Nắng lại đón anh. Nắng chói chang như lửa đốt của một buổi sáng mùa hạ khi gió còn lành lạnh thổi quanh lá cây, lá cỏ lấp lánh sương mai”. Đúng là “ánh sáng mặt trời có sức mạnh xua tan cả âm khí và khí chết trên xác chết”. Ánh nắng ấy đã tạo nên niềm lạc quan trong văn Nguyên Hồng.
Nguyễn Đăng Mạnh đã chỉ ra những nguyên nhân, nguồn gốc sâu xa tạo nên niềm lạc quan mãnh liệt của Nguyên Hồng: “Đó là lý tưởng cách mạng mà nhà văn đã thấm nhuần ngay từ thời kỳ Mặt trận Dân vận. Đó là bản chất yêu đời, yêu đời của người lao động. những con người đã thấm vào máu thịt và tâm hồn anh. vạn vật xung quanh”.
Phần tiếp theo, Nguyễn Đăng Mạnh đánh giá về sự nghiệp văn học của Nguyên Hồng. Nguyên Hồng sống 64 năm trên cõi đời (1918-1982) đã có 46 năm bền bỉ sáng tác (1936-1982), cho đến hơi thở cuối cùng, “không hề có dấu hiệu kiệt sức; tập hai bộ tiểu thuyết lịch sử “Núi rừng Yên Thế” vẫn chưa “khô”.
Nguyên Hồng “không có những trang tuyệt tác hoàn toàn, nhưng có những trang viết là tuyệt tác”. Tác giả nhắc đến cảnh mẹ La vượt ngục, cảnh Huệ Chi dần dần bước đến cái chết với những kỉ niệm thơ mộng về tình mẫu tử, tình quê hương…; Nhắc đến những con quỷ như Tây Câu, Nguyễn Kim Tú khẳng định: “Văn Nguyên Hồng thường tạo ra sự đối lập giữa ánh sáng và bóng tối, giữa thiên đường và địa ngục”.
Xuân Diệu từng nói, Nguyên Hồng có khiếu của một nhà văn lớn. Nguyễn Đăng Mạnh khen ngợi: “Đối với khoa sử nước ta hơn mười năm qua, Nguyên Hồng có một vị trí rất vững chắc và vững vàng”. Con đường sáng tác của Nguyên Hồng “không tự lúc nào mà kết thúc”.
Cuối bài, tác giả nói về Nguyên Hồng “là người sống rất tình cảm, dễ khóc”. Nhiều nhà văn đã nói về điều này. Hai câu hỏi thực sự gợi nhiều suy nghĩ và xúc động ở người đọc:
“Nguyên Hồng đã sống hơn sáu mươi năm, hơn bốn mươi năm biết bao nhiêu nước mắt ông đã rơi cho đời và cho nghệ thuật”. Bảy tiếng nằm dưới đất ba thước, nguồn nước mắt ấy, không bao giờ cạn”
Ở nước ta, nhiều người đã viết chân dung văn học. Nhưng hầu hết những bài viết đó đều nhạt nhòa, thậm chí có một số bài viết rất vô duyên. Bài “Thương tiếc nhà văn Nguyên Hồng” của Nguyễn Đăng Mạnh là một bài thơ đẹp toàn bích. Việc đánh giá, nhận xét sắc sảo, hợp lý, chân thành. Cách hành văn gãy gọn, súc tích. Ngôn ngữ trang trọng. Bao trùm lên trang giấy là một tấm lòng “thương nhớ” mà tác giả đã gửi gắm ở đầu tựa đề. Nén nhang Nguyễn Đăng Mạnh thắp chắc chắn sẽ làm tâm hồn Nguyên Hồng rơi nước mắt!
Các bộ đề lớp 12 khác
Bạn thấy bài viết Cảm nhận về bài Thương tiếc nhà văn Nguyên Hồng của Nguyễn Đăng Mạnh có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Cảm nhận về bài Thương tiếc nhà văn Nguyên Hồng của Nguyễn Đăng Mạnh bên dưới để Blog Giới Trẻ có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho các bạn nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website: gioitre.biz của Blog Giới Trẻ
Nhớ để nguồn bài viết này: Cảm nhận về bài Thương tiếc nhà văn Nguyên Hồng của Nguyễn Đăng Mạnh của website gioitre.biz
Chuyên mục: Văn Học