tìm hiểu nỗi nhớ nước thương nhà của tác giả trong bài thơ Qua Đèo Ngang

Bạn đang xem: tìm hiểu nỗi nhớ nước thương nhà của tác giả trong bài thơ Qua Đèo Ngang tại Giới Trẻ Đề bài: tìm hiểu nỗi nhớ quê hương của tác giả trong bài …

tìm hiểu nỗi nhớ nước thương nhà của tác giả trong bài thơ Qua Đèo Ngang
Bạn đang xem: tìm hiểu nỗi nhớ nước thương nhà của tác giả trong bài thơ Qua Đèo Ngang tại Giới Trẻ

Đề bài: tìm hiểu nỗi nhớ quê hương của tác giả trong bài thơ Qua Đèo Ngang

tìm hiểu nỗi nhớ quê hương của tác giả trong bài thơ Qua Đèo Ngang

I. Dàn ý tìm hiểu nỗi nhớ quê của tác giả trong bài thơ Qua Đèo Ngang (Chuẩn)

1. Mở bài

Giới thiệu tác giả, tác phẩm và nỗi nhớ quê của Bà Huyện Thanh Quan qua bài thơ “Qua Đèo Ngang”.

2. Cơ thể

– Nỗi nhớ quê của tác giả được bộc lộ gián tiếp qua bức tranh thiên nhiên lúc chiều tà: + Thời gian: Chiều là thời điểm nhạy cảm khi con người kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi để trở về nhà. với gia đình, thường gợi cảm giác nhớ nhung, bùi ngùi. + Không gian: Ở một vùng rừng núi hẻo lánh, hoang vắng đó là “Đèo Nàng”, đến cả cây cối, ngọn cỏ cũng phải chen lấn nhau giành giật sự sống. + Bức tranh thiên nhiên có sự sống của con người, nhưng thật thưa thớt khi chỉ còn “mấy chú dưới núi/ Mấy nhà chợ bên sông”… (Còn tiếp)

>> Xem chi tiết Dàn ý để tìm hiểu nỗi nhớ quê của tác giả trong bài thơ Qua Đèo Ngang tại đây.

II. Bài văn mẫu viết về nỗi nhớ quê hương của tác giả trong bài thơ Qua Đèo Ngang (Chuẩn)

Cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã từng nói: “Thơ ca là nhụy hoa của đời người, nên nhà thơ phải đi hút nhụy hoa ấy và phấn đấu để đời mình cũng có nhụy hoa ấy”. Cũng như vậy, mỗi nhà thơ chọn cho mình một con đường riêng để thể hiện phong cách nghệ thuật của mình. Ta bắt gặp Hồ Xuân Hương với cái “tôi” cá tính sôi nổi muốn đấu tranh cho thân phận người phụ nữ qua “Bánh trôi nước”. Đến với thơ Bà Huyện Thanh Quan, ta thấy một cái “tôi” bồi hồi với nỗi nhớ quê, nhớ nước qua bài thơ “Qua Đèo Ngang”.

Bà Huyện Thanh Quan được biết đến với danh tiếng là một nữ ca sĩ tài sắc vẹn toàn hiếm có thời xưa. Thơ chị lúc nào cũng đượm nỗi nhớ, thương nhớ lạ lùng. Bài thơ “Qua đèo Ngang” là một trong những bài thơ hay nhất về Đường luật của bà và luôn được nhiều thế hệ bạn đọc đón nhận. Với tình yêu quê hương cháy bỏng, “Qua Đèo Ngang” là một kiệt tác về cảnh ngụ tình ngụ ngôn của tác giả nhằm thể hiện nỗi nhớ da diết da diết.

Không phải nỗi nhớ nào cũng có thể diễn tả bằng lời hay có thể gọi tên. Chính vì vậy mà nữ thi sĩ đã mượn khung cảnh của bức tranh thiên nhiên chiều tà để diễn tả tâm trạng của mình:

“Bước đến đèo Ngang, bóng cây nghiêng nghiêng, cỏ chen đá, lá nép dưới núi, lác đác mấy chú, thấp thoáng dòng sông, chợ búa mấy nhà”.

Câu thơ mở đầu gợi cho ta cảnh thiên nhiên vào lúc “hoàng hôn”, thời gian chuyển dần từ chiều sang tối. Phải chăng đây là thời điểm nhạy cảm nhất trong ngày để đưa tâm trạng con người trở về những miền hoài niệm và những nỗi buồn không tên? Thời điểm “khởi hành” kết hợp với sự hoang vu xa vắng của Đèo Ngang càng làm cho lòng người nặng trĩu hơn. Tâm trạng nhà thơ bỗng có chút thay đổi khi chứng kiến ​​cuộc sống thường nhật của người dân dưới chân đèo. Nỗi nhớ quê hương đất nước như lan tỏa vào bao cảnh vật. Bức tranh buồn ấy bỗng trở nên sống động hơn khi “cỏ cây vượt đá, lá vượt hoa” để tranh giành sự sống. Có thể trong lòng nhà thơ cũng có chút liên tưởng về thân phận người phụ nữ bị vùi dập trong xã hội cũ nhưng họ vẫn vô cùng mạnh mẽ tìm được lẽ sống cho mình. Đứng từ độ cao hàng trăm mét nhìn xuống, nhà thơ có cái nhìn bao quát về vạn vật. Nơi đây hoang vắng nhưng vẫn có sự xuất hiện của con người, cho thấy cuộc sống vẫn diễn ra khi “túm tụm dưới núi mấy chú/ Bên sông lờ mờ mấy nhà chợ”. Dưới chân đèo kia, vẫn có những người đi kiếm củi mưu sinh, kiếm cơm qua ngày. Điểm nhìn của nhà thơ đã chuyển từ cảnh sang người nhưng lạ thay cảnh vẫn rất hiu quạnh, nặng trĩu. Chẳng lẽ mấy chú sóc chuyên vồ gỗ không phá nổi không gian tĩnh mịch nơi đây sao? Nhà thơ sử dụng từ gợi hình “lùm lum men” cho thấy những dáng người nhỏ bé dưới chân núi cũng đang làm việc cật lực hối hả gánh củi về nhà trước khi trời xế chiều. Nhà thơ phóng tầm mắt ra xa thấy “lấp ló dòng sông, chợ phiên mấy nhà”. Nhắc đến chợ, chúng ta thường nghĩ ngay đến khung cảnh tấp nập, nhộn nhịp buôn bán, thế nhưng ở đây, khu chợ vô cùng vắng vẻ, không một bóng người qua lại chỉ “lấp lánh”. bên sông” mấy ngôi nhà vắng. nhà thơ luôn mong mỏi được nhìn thấy những chân trời mới tốt đẹp hơn khi đặt chân đến một vùng đất mới, nhưng cuộc sống mong manh, thưa thớt lại càng làm cho cảnh vật thêm u sầu. Nhà thơ đã đảo vị ngữ “lùm xùm “, ” le lói ” ở đầu câu thơ, cho ta thấy những mảnh đời hiu quạnh, hiu quạnh nơi đây cũng đã rất xa để nhà thơ ở bên, trút bầu tâm sự. Việc sử dụng hai từ ghép “tùm ùm”, “long lanh” vừa giàu sức gợi, vừa có tính ước lệ rõ ràng, nhưng tất cả không thể diễn tả hết cảm xúc của nhà thơ lúc này, chắc hẳn nhà thơ phải rất yêu, nhớ quê hương lắm mới có thể tạo nên một bức tranh tinh tế đến vậy.

Nỗi nhớ ấy cứ tuôn trào và dâng lên mãnh liệt hơn khiến nhà thơ phải thốt lên:

“Nhớ nước thì đau lòng người con nước, Thương nhà mỏi miệng, nhà ơi thôi đứng lặng trời non nước Một mảnh tình riêng ta với ta”.

Trong không gian tĩnh mịch, hiu quạnh của núi đèo, bỗng đâu đó vang lên tiếng kêu của một chú cuốc, một chú chim chích chòe trên nền một buổi chiều buồn gợi cảm giác càng tản mác, bi thương. Những điệp khúc “con quốc”, “gia gia” đã tạo nên những âm điệu du dương, du dương nhưng cũng rất đau lòng, buồn bã. Phải chăng nhà thơ chơi chữ để viết rằng “quốc quốc” và “quốc gia” là gạch nối giữa tiếng kêu của loài chim trời và nỗi nhớ quê hương, gia đình của nhà thơ. Nhà thơ đã sử dụng thủ pháp nghệ thuật “động tĩnh”, lấy tiếng chim rừng gọi để làm nổi bật cái nền vắng lặng, hiu quạnh của buổi chiều muộn, khiến cho tiếng chim bỗng trở nên trầm mặc hơn. thê lương hơn bao giờ hết. Nghe tiếng chim gọi nhà thơ càng đau lòng và nhớ quê hương, gia đình nhiều hơn, tình hình đất nước rối ren, loạn lạc, ly tán, gia đình tan đàn xẻ nghé nhưng phận người con gái không thể cầm giáo giết chết. Thịt giặc ngoài chiến trường càng khiến nhà thơ đau lòng hơn. Giữa đèo cao hẻo lánh, tiếng chim cuốc, cây đa là tiếng lòng của nhà thơ về tình yêu đất nước, quê hương. Giữa cái bao la vô tận của núi rừng, tương phản với dáng người nhỏ bé, cô độc của nhà thơ, nhà thơ đã phải “dừng chân đứng lại” nhìn đất trời, sông núi, đất nước mình bỗng đẹp như “ thổ cẩm”. hoa” của:

“Có một nơi đẹp như sông, như núi, như người Việt Nam”.

(Nguyễn Văn Trỗi)

Những tình cảm chất chứa trong tâm hồn nhà thơ khiến nhà thơ xúc động đến mức băn khoăn trước cảnh sông núi hữu tình phải “dừng chân, dừng chân” để thưởng thức, để chiêm ngưỡng những tinh hoa của đất trời. Nhưng nhà thơ vẫn cảm thấy cô đơn, lạc lõng khi chỉ có “một tình riêng, ta với ta”. Ngược lại, nhà thơ lấy cái bao la của đất trời để làm nổi bật một thân phận nhỏ nhoi, “một mảnh tình riêng”. Trong bức tranh thiên nhiên ấy tuy có bóng người xuất hiện nhưng họ ở rất xa và thưa thớt, sự sống hiện ra rất yếu ớt khiến nhà thơ cũng chạnh lòng cho thân phận của mình. cô mạnh mẽ và táo bạo khi chọn cho mình một hướng đi mới. Vũ trụ thật bao la, rộng lớn khiến con người càng cảm thấy cô đơn và nhỏ bé hơn. Khi không gian vắng lặng, chỉ còn lại tiếng “ta với ta” của nàng xen lẫn với tình yêu đất nước của chính nàng, làm ta nhớ đến câu thơ của nhà thơ Nguyễn Khuyến: “ta với ta ra đây chơi”. Tuy nhiên, sự kết hợp “ta với mình” trong thơ Nguyễn Khuyến có nghĩa là tuy hai mà một, tuy một mà hai. Cái “tôi” đó không phải là một cái tôi đơn lẻ, cái “tôi” đó là một cái “tôi” được hòa quyện giữa hai tâm hồn thành một thể. Còn với Bà Huyện Thanh Quan, cái “tôi” là cái “tôi” lẻ loi, cô đơn với nỗi buồn nhớ nước, thương nhà. từ đó ta càng hiểu sâu sắc hơn những nỗi niềm thầm kín khôn tả của nhà thơ.

Bài thơ “Qua Đèo Ngang” đã thể hiện thành công một phong cách nghệ thuật rất sáng tạo và đặc sắc của Bà Huyện Thanh Quan. Tình cảm đặc biệt của nhà thơ dành cho quê hương, gia đình nên bài thơ đã được các bạn trẻ đón nhận nồng nhiệt.

Bài thơ là một kiệt tác của nghệ thuật “tả cảnh ngụ tình”, mượn không gian tĩnh lặng của núi rừng để nói lên tình cảm nhớ mong đất nước và luôn làm nhiệm vụ của nhà thơ. Tác giả đã để lại cho chúng ta những bài học quý giá về tình yêu quê hương đất nước bởi mỗi chúng ta sinh ra đều có một quê hương để trở về và tôi cũng vậy, quê hương tôi là Việt Nam thân yêu. !

——HẾT——–

Qua Đèo Ngang là một trong những bài thơ đặc sắc nhất trong thơ ca trung đại viết về lòng yêu nước, nhớ nhà của người lữ khách xa quê. Để học và học bài thơ hiệu quả nhất, bên cạnh bài soạn bài Cảm nhận về nỗi nhớ quê của tác giả trong bài thơ Qua Đèo Ngang, các em có thể tham khảo Xem thêm: tìm hiểu bài thơ Qua đèo ngang- Bà huyện Thanh Quan, Tâm trạng của tác giả trong bài thơ Qua Đèo Ngang, Cảm nhận bài thơ Qua Đèo Ngang của bà Huyện Thanh Quan, tìm hiểu giá trị biểu cảm của 2 câu thơ trong bài thơ Qua Đèo Ngang.

Bản quyền bài viết thuộc về trường THPT Lê Hồng Phong. Mọi sao chép đều là gian lận!

Nguồn chia sẻ: https://c3lehongphonghp.edu.vn

Phân tích nỗi nhớ quê hương của tác giả trong bài thơ Qua Đèo Ngang

Bạn thấy bài viết tìm hiểu nỗi nhớ nước thương nhà của tác giả trong bài thơ Qua Đèo Ngang có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về tìm hiểu nỗi nhớ nước thương nhà của tác giả trong bài thơ Qua Đèo Ngang bên dưới để Blog Giới Trẻ có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho các bạn nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website: gioitre.biz của Blog Giới Trẻ

Nhớ để nguồn bài viết này: tìm hiểu nỗi nhớ nước thương nhà của tác giả trong bài thơ Qua Đèo Ngang của website gioitre.biz

Chuyên mục: Văn Học

Xem thêm bài viết hay:  Bài 3 trang 116 SGK Ngữ văn 10 tập 2

Viết một bình luận