Đề bài: Cảm nghĩ về cảnh cho chữ trong tác phẩm Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân
Nguyễn Tuân là một tên tuổi lớn của nền văn học Việt Nam hiện đại, một nhà văn bậc thầy, một con người có nhân cách văn hóa mẫu mực suốt đời “đi tìm cái đẹp và cái chân” trong văn chương. Nhà văn đam mỹ ấy say mê, ngợi ca, tôn thờ cái đẹp. Điều đó được ông thể hiện một cách tài tình qua cảnh cho chữ nơi cửa ngục của người tử tù Huấn Cao và viên quản ngục. Đây được coi là đoạn văn quan trọng nhất hội tụ giá trị nghệ thuật và tư tưởng của tác phẩm, đồng thời tôn lên vẻ đẹp của Huấn Cao và người quản ngục với phong cách tương phản và vẻ đẹp lý tưởng hóa.
Đoạn tả cảnh cho chữ nằm ở cuối tác phẩm, là đỉnh điểm của tình huống truyện rối rắm. Người tử tù Huấn Cao bị giam giữ trước cửa ngục vì tội phản triều đình, viên quản ngục là người có trách nhiệm trông nom bạn tù nhưng cũng là người yêu cái đẹp, khao khát được có chữ nghĩa của mình. Xe khách. Biết được tấm lòng tài hoa và tấm lòng chân thành độc đáo của quản ngục Huấn Cao đã đồng ý bức thư. Bằng nghệ thuật tương phản rõ nét, cảnh cho chữ đã cởi nút thắt của tình huống truyện để lại cho người đọc nhiều suy nghĩ.
Thứ nhất, sự tương phản về vị trí giữa người cho và người nhận. Người cho chữ ở đây là một tử tù sắp bị chém đầu, một tên tội phạm nguy hiểm “có tài bẻ khóa, vượt ngục” – kẻ cầm đầu cuộc nổi dậy chống lại triều đình. Người khởi kiện là viên quan ngục đại diện cho bộ máy cai trị của tòa án đó. Xét về địa vị xã hội, họ là hai con người đối lập nhau nhưng xét về nghệ thuật, họ lại là những người bạn tâm giao cùng đam mê và đam mê cái đẹp. Một người có biệt tài viết chữ đẹp, người kia suốt đời ngưỡng mộ tài năng đó. Điều đó đã làm cho vị trí trong xã hội bị xóa nhòa để làm nổi bật sự đồng điệu của hai tâm hồn. Ở một góc độ khác, Huấn Cao là một người tù bị gông cùm, bị giam cầm về thân phận nhưng tự do về nhân cách, còn người kia về thân phận nhưng tự do về nhân cách lại bị giam cầm.
Thứ hai, sự tương phản giữa thời gian và không gian đối với văn bản. Thời gian ở đây là đêm cuối cùng của đời người anh hùng trong giờ phút canh thức vì ngày mai anh và các bạn sẽ bị áp giải ra tòa hành hình. Không gian cũng rất đối lập bởi lẽ thường cái đẹp phải được tạo ra ở nơi trong lành, nghệ thuật thư pháp – thú vui tao nhã, thanh tao phải được thực hiện giữa ban ngày trong căn phòng sang trọng ngào ngạt hương trầm. lan tỏa, có ánh sáng lung linh huyền ảo. Nhưng cảnh cho chữ trong tác phẩm hoàn toàn được Nguyễn Tuân đánh giá là “một cảnh chưa từng có” bởi nó diễn ra ở một nơi là buồng giam của người tử tù, nơi tối tăm và “chật hẹp, ẩm ướt”. , tường giăng đầy mạng nhện, đất ngổn ngang phân chuột, phân gián” dưới “đèn đuốc dầu đỏ rực”, ánh sáng trắng của tấm lụa trắng còn nguyên vẹn đã xóa tan bóng tối, thoang thoảng hương mực ngào ngạt trong sạch. át cả mùi hôi thối là sự chiến thắng của cái đẹp trước sự bẩn thỉu.Không phải ngẫu nhiên mà Nguyễn Tuân lại tốn công sức, bút mực để miêu tả không gian nơi đây, mọi chi tiết đều có dụng ý nghệ thuật.Nhà văn miêu tả sự bẩn thỉu để tô đậm giá trị của cái đẹp.Vì vậy không có không còn là ngục tù với mùi ẩm mốc, mạng nhện… chỉ còn mùi của thiên đường thanh khiết và cao quý.
Thứ ba, đối lập vị trí và tâm lý của người cho và người ăn xin. Người gọi chữ “Người tù già mắt cá chân vướng xiềng, đang dập nét chữ trên tấm lụa trắng tinh căng trên mặt bảng”. Huấn Cao không còn là một tử tù sắp bị xử tử mà là một nghệ sĩ. Một nghệ sĩ tài hoa đã tạo ra cái đẹp, nhà tù phong kiến giữ được thân xác nhưng không trói được nhân cách và tâm hồn. Đối lập với tư thế ung dung, tự tại của người tử tù là cái “cúi chào” của viên quản ngục và cái “rung rinh” của thi nhân – những con người đại diện cho uy quyền khép kín đến thế. Cái “cúi” của viên quản ngục không phải là cái cúi thấp hèn mà trái lại rất kính trọng. Chàng cúi đầu kính cẩn trước mỹ nhân là lẽ phải ở đời. Vị trí và thái độ hoàn toàn đảo ngược. Người có quyền mà không có quyền, kẻ tử tù có quyền giết người, lẽ ra người phải cải tạo giáo dục tội phạm thì lại bị tội phạm cải tạo. Đây không còn là cảnh cho chữ thông thường mà là cảnh giáo dục tinh thần về nhân cách của người cho và người nhận qua đoạn cuối Huấn Cao cho viên quản ngục những lời khuyên vô giá. Bởi theo ông “Khó giữ của trời cho lành rồi đến làm hoen ố cuộc đời lương thiện”.
Tài năng nghệ thuật của Nguyễn Tuân đối lập với lối viết hiện thực và lãng mạn đan xen, ngòi bút sắc sảo điêu luyện đã miêu tả người và cảnh cụ thể, chi tiết, để lại ấn tượng sâu sắc. Giọng văn chậm rãi, từng chữ như một cảnh phim quay chậm để từ “vô tiền khoáng hậu” làm nổi bật cá tính của người hiện thân cho cái đẹp.
Xem thêm các bài văn mẫu về phân tích và lập dàn ý tác phẩm lớp 11:
chu-ngoi-tu-tu.jsp
Các bộ đề lớp 11 khác
Bạn thấy bài viết Top 2 bài Cảm nhận về cảnh cho chữ trong truyện ngắn Chữ người tử tù hay nhất – Ngữ văn lớp 11 có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Top 2 bài Cảm nhận về cảnh cho chữ trong truyện ngắn Chữ người tử tù hay nhất – Ngữ văn lớp 11 bên dưới để Blog Giới Trẻ có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho các bạn nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website: gioitre.biz của Blog Giới Trẻ
Nhớ để nguồn bài viết này: Top 2 bài Cảm nhận về cảnh cho chữ trong truyện ngắn Chữ người tử tù hay nhất – Ngữ văn lớp 11 của website gioitre.biz
Chuyên mục: Văn Học